Quà tặng Xiao Yi, và các shipper KangNam hiếm hoi tôi quen biết :3
Tae Hyun nhớ ngày ấy mưa rơi rất nhiều, khi cậu, trong thân phận một đứa nhóc vừa mồ côi cha, cùng mẹ chuyển về xóm trọ nhỏ bé nghèo nàn ấy. “Cha con mất rồi”, đó là tất cả những gì Tae Hyun được thông báo, khi mẹ cậu trở về từ bệnh viện với đôi mắt đỏ lên vì mệt mỏi. Tae Hyun đáp lại mẹ bằng ánh nhìn ráo hoảnh, cậu biết mẹ sẽ không cho phép con trai duy nhất của mình khóc lóc, trong khi chính bà vẫn chưa gục ngã. Bà sắp xếp mọi chuyện trong nhà gọn gàng và mau lẹ, chẳng một dao động mảy may, rồi dắt theo Tae Hyun bỏ đi ngay sau khi chôn cất cha cậu.
Tae Hyun biết ở căn nhà đó, với những ánh mắt độc địa soi mói vì gia thế thấp kém trước khi kết hôn với cha, mẹ chưa bao giờ hạnh phúc cả.
Nên cậu im lặng, nhìn chằm chằm vào khóa kéo của chiếc vali màu xanh nhạt đựng tất cả gia tài của hai mẹ con trong ấy, chỉ có vài bộ đồ, giấy tờ và một ít tiền mặt mẹ dành dụm từ những công việc part-time online. Đó là món quà cha tặng mẹ trong kì trăng mật mười lăm năm trước. Mười lăm năm sau khi kết hôn, ông chẳng tặng thêm được cho mẹ bất kì thứ gì ngoài một đứa con trai và một sự giải thoát khỏi gia đình ấy.
Xóm trọ bốc lên thứ mùi đặc trưng của sự nghèo khó, được che đậy phần nào nhờ mùi vị của cơn mưa trên má và trên mái tóc ướt đẫm của Tae Hyun. Tất nhiên là cậu không thấy phiền, bởi suốt mười lăm năm từ khi được sinh ra, cậu đã quen sống như một đứa trẻ nghèo khó. Gia đình nhà nội phản đối quyết liệt cuộc hôn nhân của cha mẹ Tae Hyun, và ông nội thậm chí đã tuyên bố từ mặt cha. Công việc của cha chật vật vô cùng, dù với tấm bằng cử nhân của đại học Seoul, ông vẫn không thể vào làm cho các doanh nghiệp tư nhân hay nhà nước ở một vị trí xứng đáng vì bị gia đình làm khó dễ. Nhưng cha là một người đàn ông tự trọng, và ông không cho phép mẹ Tae Hyun đi làm, kể cả khi ông chỉ có thể xin được chân bảo vệ ở một siêu thị nhỏ cách nhà mười ba cây số. Ông xoay xở đủ mọi cách để cậu con trai duy nhất được ăn học đàng hoàng, và không đến nỗi quá thiếu thốn. Nhưng Tae Hyun vẫn luôn mặc một bộ đồng phục duy nhất cho đến hết cấp một, khi cái quần quá ngắn, mẹ cậu đã mua vải và may thêm vào.
Lên cấp hai, Tae Hyun gầy tong teo giữa đám trẻ cùng trang lứa và đăng kí đồng phục size nhỏ nhất, bởi tất cả những cỡ áo khác khoác vào người cậu trông như một cái bao tải thùng thình. Cậu mắc cỡ vô cùng trong tuần đầu tiên đến lớp, với chiếc quần cách cả thước so với mắt cá chân, và mái tóc rẽ ngôi đơn giản không được tạo kiểu, đã hơi dài vì lâu rồi cậu không dám xin tiền cắt tóc. Dạo đó, Tae Hyun có thể nghe thấy những tiếng sụt sịt nhỏ từ phòng ngủ của cha mẹ, bởi căn nhà ở góc vườn của gia đình cậu chỉ có một vách giấy ngăn giữa những căn phòng.
Rồi mọi việc dường như bắt đầu đi quá giới hạn. Khi Tae Hyun tròn mười lăm tuổi, cậu nghe cha mẹ to tiếng với nhau lần đầu tiên trong đời. Các chi phí của cả gia đình bị cắt giảm hết mức. Bàn ăn trở nên đạm bạc. Đôi giày cha rất yêu quý không còn được đánh bóng mỗi tuần. Những đồng bạc lẻ thỉnh thoảng được mẹ dúi vào tay Tae Hyun cũng không còn nữa. Tóc cậu lại dài ra. Tae Hyun ngồi ôm gối, khóc thút thít trong căn phòng lạnh lẽo không có máy sưởi trong khi ngoài trời tuyết đã phủ trắng mọi vật.
Và rồi cha tự sát. Như thể ông tin rằng khoản bảo hiểm của mình ít nhất sẽ giúp Tae Hyun được học hết cấp hai, trước khi bị đuổi học một cách nhục nhã vì không thể nộp học phí, hoặc chết vì rét do không có tiền bật máy sưởi. Rồi cậu sẽ trở thành người gánh vác gia đình nhỏ ấy, che chở cho người phụ nữ của ông thay cho cha mình. Dù vì bất cứ lí do gì, ông cũng đã chọn cách giải thoát cho bản thân trước tiên, và cho mẹ một lí do để tự mình giải thoát.
Căn phòng của mẹ con Tae Hyun nằm ở cuối dãy trọ, trông cũng khá ổn với chiếc cửa gỗ mới được quét sơn. Một màu đỏ tươi hiện lên giữa màn mưa và khung cảnh xám xịt buồn tẻ xung quanh khiến Tae Hyun phấn chấn lên đôi chút. Cậu vô thức cảm thấy có lẽ cuộc sống của mình sẽ có gì đó thay đổi, theo chiều hướng tốt đẹp hơn, nơi xóm trọ nhỏ bé này.
~~~
Mưa thối đất thối cát. Seung Yoon ngồi trong căn phòng cạnh cửa sổ, mắt vẫn dán vào quyển sách tiếng anh cũ mèm ngả màu giấy chị Chae Rin mới đưa cho tối qua, cố căng mắt ra đọc từng dòng chữ được chữ mất. To rain cats and dogs, cậu thầm nghĩ, cái kiểu mưa dầm dai dẳng này mới đúng là chết chó chết mèo. Bỗng tiếng loạch xoạch và tiếng cười của bà chủ khu trọ làm cậu chú ý. Seung Yoon ngó ra, à thì ra căn phòng bên cạnh lại có người chuyển tới.
Cậu chép miệng, khu trọ tồi tàn này bây giờ vẫn có người đến ở sao. Đã có bao nhiêu gia đình phải chuyển đi vì điều kiện sống không dành cho con người ở nơi này, cậu cũng không rõ nữa. Seung Yoon đã quyết tâm, rằng cậu phải học thật giỏi, và dành được những khoản học bổng lớn, rồi đưa mẹ đi khỏi nơi này. Cậu đã sống quá đủ với cảm giác tự ti trước chúng bạn, và đôi khi là ghen tị vì một món đồ mới. Cậu cũng biết mẹ đã phải vất vả chừng nào mới một mình nuôi được cậu đi học giữa Seoul này với những điều kiện vật chất tối thiểu. Và cậu căm ghét những đêm lạnh căm căm, tưởng như gió đêm lùa vào đến tận xương khi cậu phải mở cửa ra ngoài, lê bước đến nhà vệ sinh chỉ vì lỡ uống quá nhiều nước thay đống khoai tây đã ăn đến nghẹn họng cả tháng trời trong bữa tối. Seung Yoon ghét nơi này, vì cậu lại vừa chợt nhận ra, cánh cửa sổ xập xệ lại đang mở toang, phất phơ như tờ giấy từ khi nào, và mưa đã hắt đầy trên mặt chiếc bàn gỗ sắp mủn ra của cậu.
Tiếng trò chuyện bên vách của bà chủ và một người phụ nữ vẫn vọng sang, họ trao đổi về vài quy tắc đơn giản và bà chủ đang chỉ dẫn cho người phụ nữ cách mọi người sinh hoạt trong xóm trọ, nơi lấy nước, nhà vệ sinh, và nơi phơi đồ. Seung Yoon bật ra tiếng thở dài chán nản, chẳng rõ người phụ nữ đó đã bắt đầu hối hận hay chưa. Rồi cậu phun ra một câu chửi thề.
Ngay khi kết thúc hành động ấy của mình, Seung Yoon đã lập tức hối hận, bởi thằng nhóc con mới chuyển đến – tay vẫn xách chiếc va li màu xanh nhạt trông như nặng bằng cả người nó, đang mở to mắt nhìn cậu chằm chằm. Nhưng chỉ một giây bối rối, cậu lấy lại cho mình vẻ thờ ơ lúc trước, nhướn mày lên nhìn lại thằng nhóc như thể hỏi nó sao nào, mày muốn gì đây?
Thằng nhóc cụp mắt xuống và im lặng bỏ đi. Seung Yoon nhìn theo. Đôi mày kì lạ của nó, mái tóc ướt đẫm của nó, gò má tái nhợt và vẻ mặt buồn rầu như thể nó đã phải chịu đựng cái cuộc sống khổ cực chết tiệt này cả trăm năm nay làm cậu bối rối. Hốt nhiên Seung Yoon cảm thấy mình giống như thằng nhóc đô con chết tiệt ở trường tiểu học cũ của cậu, cái thằng sẽ đi lên mặt và bắt chẹt bất cứ đứa ma mới nào, như chính Seung Yoon ngày đó.
Cậu bật dậy, cuốn sách đặt trên đùi rơi xuống đất. Cậu muốn biết thêm về thằng nhóc ấy. Cậu phải xin lỗi Tae Hyun.
~~~
Mẹ Tae Hyun là một phụ nữ hiền lành và dịu dàng, không hề có nét khắc khổ dù bà là một người mẹ đơn thân nghèo khó. Khi Seung Yoon đẩy cánh cửa màu đỏ bước vào, cậu thấy Tae Hyun đang ngồi cùng mẹ mình cạnh bàn bếp, trước mặt là một tách trà nhỏ.
Cậu lắp bắp chào hỏi, xin chào, ồ, cháu là Seung Yoon, cháu ở nhà bên cạnh. Kì thực đó chỉ là một căn phòng chật chội, đủ kê chiếc giường nhỏ và diện tích dành cho bếp núc chưa đến bốn mét vuông. Mẹ Tae Hyun mỉm cười với cái cách cậu bé trước mặt nhắc đến căn nhà. Cháu ngồi đi, bà kéo chiếc ghế của mình cho Seung Yoon, và hỏi liệu cậu sẽ muốn một tách trà chứ. Seung Yoon vội gật đầu lễ phép, rồi ngồi xuống ghế đối diện với Tae Hyun.
Cậu cảm thấy như thể mèo đã ăn mất lưỡi mình vậy.
Seung Yoon chậm rãi nhấm nháp tách trà, ngoài chuyện nó ấm nóng bù lại được cái lạnh ngoài trời, thì kì thực trà chẳng có gì ngon. Nó chát và đắng, và không có vị ngọt ở cổ như lần lớp cậu được đi thực tế về nghệ thuật thưởng trà, nhưng ngoài tập trung vào tách trà, cậu chẳng biết làm gì khác. Tae Hyun cứ im lặng từ đầu đến cuối, chẳng nói câu nào và cũng không nhìn Seung Yoon. Cậu ta ngồi thẳng lưng, hạ ánh mắt và hai bàn tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, khiến cậu đã suýt tưởng rằng mình đang chứng kiến một nghi thức gì đó rất trang trọng.
Một lúc lâu sau, cảm thấy sự có mặt của mình ở nơi đây dường như không được chào đón, Seung Yoon đứng dậy ra về.
~~~
Tae Hyun ngẩng mặt lên khi hàng xóm mới đi khỏi, tần ngần nhìn vào tách trà trước mặt. Cậu thèm một tách cà phê. Khi cha còn sống, trước khi đi làm mỗi ngày, ông sẽ uống một tách cà phê và bao giờ Tae Hyun cũng sẽ được nhấp ké một ngụm. Mùi vị của cà phê đóng gói sắp hết hạn được phát miễn phí cho nhân viên cũng vẫn thơm, vẫn ấm, và Tae Hyun chưa bao giờ có cơ hội được thử xem những tách cà phê thượng hạng khác chúng ở điểm nào. Kế bên cậu trên chiếc giường bé xíu, mẹ đang dỡ đồ từ vali và xếp ngay ngắn những đồ gia dụng lặt vặt lên kệ bếp – một chiếc ván được đóng sơ sài trông như sắp rơi ra phía trên chiếc bàn gỗ. Tae Hyun tự nhủ, cậu cần kiếm vài cái đinh, búa và đóng lại, nếu không muốn một ngày chết oan vì miếng gỗ đen đúa mùi mốc kia.
Ngoài trời, mưa vẫn đang rả rích. Từng giọt cứ nặng nề rơi xuống, quyện cùng cái lạnh như thể đất trời đang khóc thương ai. Tae Hyun ngả người, khẽ tựa lưng vào tấm nệm ghế phai màu loang lổ. Cậu nhớ đến cái chết vội vã của cha mình, và rằng đến giờ, mẹ vẫn chưa hề nhỏ một giọt nước mắt.
Tae Hyun chưa bao giờ hỏi, và cậu cũng không định mở miệng hỏi mẹ, rằng bà đã làm thế nào với tình cảm mười lăm năm đồng cam cộng khổ cùng cha. Rằng bà đã làm thế nào để vẫn có thể mỉm cười, dù chỉ là nụ cười mệt mỏi của một người phụ nữ từ đó trở đi đã hoàn toàn đơn độc. Cậu nhớ đến những đêm mà bước chân của mẹ, dù nhẹ nhàng cách mấy vẫn làm rung những miếng ván lót sàn nơi cậu đặt nệm ngủ, và bà quỳ xuống bên cậu con trai ngắm nghiền mắt, khe khẽ hát một bài hát ru. Không biết trong những lần ấy, có bao nhiêu lần bà phát hiện ra Tae Hyun chỉ giả bộ ngủ say và bao nhiêu lần không, nhưng giọng hát của bà run lên trong đêm và cậu có thể cảm thấy nước mắt bà nhỏ xuống bên gối cậu.
Trong kí ức của Tae Hyun không có hình ảnh giọt nước mắt của mẹ. Cậu chỉ cảm nhận được sự ấm nóng, và cách nó đậu xuống bên má cậu, chậm rãi bò dần xuống cổ, kéo theo một vệt nước mà sáng hôm sau sẽ biến mất không còn chút vết tích nào. Tae Hyun chưa bao giờ được dạy cách khóc, và ngay lúc này đây khi nghĩ về căn nhà nhỏ mẹ con cậu đã rời đi từ ba mươi tiếng trước cùng những kí ức về người cha, mắt cậu vẫn hoàn toàn ráo hoảnh.
Tae Hyun hơi nghiêng đầu, những sợi tóc dài rủ xuống ngang mắt, tự hỏi tại sao mình lại nhớ đến những điều ấy lúc này. Mưa đậu xuống miếng tôn lợp tạm chỗ hiên nhà rộng chưa đến nửa mét kêu tách. À, trong lòng cậu bật ra một tiếng thốt thật nhẹ nhàng. Thì ra là cậu ta, cậu con trai nhà bên ngồi trong khung cửa sổ, với cuốn sách đặt trên đùi và đôi mày nhướn lên nhìn Tae Hyun. Cậu ta có ánh nhìn giống mẹ.